Biến Hình . Морган Райс
Cô không thấy nhẹ ngõm chút nào. Ngược lại, cô muốn nhiều hơn thế. Muốn đánh lộn thêm với nhiều tên nữa. Muốn được ném thêm nhiều thân xác nữa.
Và cô còn muốn những thứ khác.
Bỗng dưng mắt cô sáng rực, có thể nhìn thấu cổ bọn chúng một cách rõ ràng. Nhìn xuống thêm chút nữa, từ nơi cô đứng, là các tĩnh mạch hiển hiện trên cổ mỗi thằng. Cô muốn đớp vào cổ chúng. Ðể thỏa cơn thèm muốn.
Không hiểu điều gì đang xảy ra với cô, cô ngửa đầu ra sau rồi thét lên tiếng thét kinh hoàng, vang vọng đến các khu nhà và len lỏi vào các căn hộ. Ðó là tiếng thét hoang dại của sự chiến thắng, trong nỗi điên loạn chưa được thỏa mãn.
Ðó là tiếng gào thét của một loài vật với nhiều thèm khát.
Chương Hai
Caitlin đứng trước cửa căn hộ mới, nhìn đăm đăm, chợt nhận ra nơi mình đang đứng. Cô không hiểu sao mình về được đến đây. Ðiều cuối cùng cô còn nhớ, là khi đang ở trong con hẻm. Bằng cách nào đấy, cô tự quay về được nhà.
Dẫu vậy cô cũng đã nhớ ra, về những điều đã xảy ra bên trong con hẻm. Cô cố gắng xóa bỏ sự việc vừa diễn ra khỏi đầu, nhưng không thể. Cô nhìn xuống cánh tay và bàn tay, mong thấy chúng khác đi—nhưng chúng hoàn toàn bình thường. Như vốn dĩ vẫn vậy. Cơn giận dữ trong cô ập đến, biến đổi con người cô, rồi lại biến mất nhanh chóng.
Nhưng những dư âm thì vẫn còn đó: Cô cảm thấy trống rỗng, chỉ sót lại một cảm giác. Cảm giác chết lặng trong lòng. Cô cảm thấy điều gì đó khác lạ. Ðiều cô chưa mường tượng được rõ ràng. Những hình ảnh lởn vởn trong tâm trí cô, hình ảnh tụi côn đồ cùng chiếc cổ lồ lộ và tĩnh mạch phập phồng của chúng. Cô thấy mình như kẻ đói khát. Một cảm giác thèm thuồng.
Caitlin thật sự không muốn về nhà. Cô không muốn đối diện với Mẹ mình, đặc biệt là ngày hôm nay, không muốn đối diện với chỗ ở mới với đống tư trang cần phải dọn dẹp. Nếu không phải là vì Sam cũng đang sống ở đó, có lẽ cô đã quay người bỏ đi rồi. Nơi cô đến, dù chưa định hình được—nhưng ít ra còn được tự tại bước đi.
Cô hít một hơi thật sâu, với tay lên núm cửa rồi đẩy vào. Không rõ cái núm cửa ấm hay bàn tay cô lạnh giá nữa.
Caitlin bước vào căn hộ sáng trưng. Cô cảm nhận thấy mùi thức ăn đang nấu trên bếp—hoặc có thể, ở trong lò vi sóng. Chắc là Sam rồi. Thằng nhóc luôn về sớm và tự tay chuẩn bị bữa tối. Mẹ cô thì chẳng bao giờ ở nhà lâu.
“Ngày đầu đến trường trông có vẻ tệ nhỉ”.
Caitlin quay sang, bất ngờ khi nghe thấy giọng của mẹ cô. Bà ta ngồi đó, trên ghế tràng kỷ, miệng phì phèo điếu thuốc lá, nhìn khắp người cô dò xét với điệu bộ khinh miệt.
“Mày đã làm hỏng cái áo len rồi kìa, điều chết tiệt gì đã xảy ra vậy?”
Catlin nhìn xuống và điều đầu tiên cô nhận thấy là những vết bẩn, chắc do cọ người vào nền xi măng.
“Mẹ về sớm vậy?” Caitlin cất tiếng hỏi.
“Mày biết mà, đây cũng là ngày làm việc đầu tiên của tao” giọng bà ta cáu bẳn. “Mày đâu phải người duy nhất. Công việc nhẹ nhàng. Ông chủ đuổi tao về sớm”.
Cailin không chịu đựng nổi giọng điệu nanh nọc của Mẹ mình. Bà ta luôn cáu bẳn với cô, và tối nay, Caitlin đã có quá đủ thứ phải chịu đựng rồi. Cô quyết định tự dành riêng cho mình liều thuốc an thần.
“Thật tuyệt”, giọng gãy gọn, Caitlin đáp lại. “Thế nghĩa là chúng ta lại chuyển đi hả?”
Mẹ cô bỗng nhổm dậy. “Mày cứ liệu mà giữ miệng đấy!” bà ta la lên.
Cailin biết Mẹ cô đang chờ cớ để mắng mỏ mình. Cô nghĩ rằng đó là cơ hội tốt để trêu ngươi và bỡn cợt bà ta.
“Mẹ không nên hút thuốc gần Sam”, Cô đáp trả lạnh lùng, rồi đi vào phòng ngủ tí hon của mình, đóng sầm cửa lại, và khóa trái cửa.
Ngay lập tức, Mẹ cô gõ cửa thùm thụp
“Mày ra ngay đây không, đồ ranh con mất nết! Cái thể loại chui ở đâu ra mà nói chuyện với mẹ mày thế à!? Ai đã nuôi mày lớn đến từng này hả….”
Tối nay, Tâm trí Caitlin lơ đãng, những lời mắng mỏ của Mẹ cô cũng chẳng lọt đến tai chút nào. Thay vào đó cô nhớ lại sự việc xảy ra ngày hôm nay. Thanh âm cười cợt của những tên đó. Thanh âm bùng nhùng vương vất trong tai cô. Những tiếng gầm hoang dại của chính mình.
Chính xác là điều gì đã xảy ra? Cô lấy đâu ra thứ sức mạnh như vậy? Ðó đơn thuần chỉ là một cuộc rượt đuổi khi mà cơn kích động tạo ra sức mạnh? Một phần trong cô mong là như vậy. Nhưng phần khác trong cô hiểu rằng không phải vậy. Cô là thứ gì vậy?
Tiếng đập cửa lại tiếp tục, nhưng Caitlin bỏ ngoài tai. Chiếc di động đặt trên bàn, rung liên hồi, nhấp nháy sáng với những tin nhắn, văn bản, email, Facebook chat—nhưng cô cũng chẳng thèm bận tâm.
Cô đi đến ô cửa sổ nhỏ và nhìn xuống góc phố của đại lộ Amsterdam, một thanh âm mới dâng lên trong suy nghĩ cô. Ðó là giọng nói của Jonah. Hình ảnh về nụ cười của cậu ta. Một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng và dễ chịu. Cô nhớ lại cách cậu ta cư xử lịch thiệp như thế nào, dáng điệu thanh mảnh ra sao. Rồi cô thấy cậu ta nằm dài trên đất, người đầy máu, chiếc đàn quý giá của cậu vỡ tan thành từng mảnh. Cơn sóng giận dữ mới lại dâng trào trong cô.
Sự tức giận biến thành lo lắng—lo lắng không biết cậu ta